Hiện nay, Bộ chính trị của Đảng ta có 16 vị Ủy viên Bộ Chính trị.
Theo cách bố trí của Đảng Cộng sản của các nước, thì Ủy viên Bộ Chính trị có
quyền lực to nhất, chứ các Bộ trưởng không to, trừ 2 ông Bộ trưởng bộ có vũ
trang, là ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, và ông Bộ trưởng Bộ Công an.
![]() |
Sang Trọng Hung Dũng - Tứ đại cột nước của Đại Việt hôm nay |
Ở nước Mỹ, dưới Tổng thống, có 3 vị Bộ trưởng quyền lực to nhất là
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng-mà người Mỹ gọi là Thư ký Quốc phòng (Secretary of
Defence), và ông / bà Bộ trưởng Bộ Ngoại giao (Secretary of State-Thư ký Nhà
nước). Và thứ ba là Bộ trưởng Bộ Tài Chính.
Không có nước dân chủ nào đặt Bộ trưởng Bộ Công an là vị Bộ trưởng
có quyền lực to cả.
Ở Mỹ, Giám đốc cảnh sát địa phương đều thuộc quyền điều hành của
địa phương. Cơ quan cảnh sát của Chính phủ Mỹ chỉ là Cục Điều tra Liên bang,
trực thuộc Bộ Tư pháp Mỹ.
Ở nước Nhật, tổ chức Công an-Cảnh sát cũng chỉ được gọi là Cục
Cảnh sát Quốc gia, và trực thuộc Ủy ban An toàn Công cộng.
Thế cho nên, khi Đảng ta cố bảo vệ cho thành tích Nhân quyền, mỗi
khi bị Mỹ và các Tổ chức Nhân quyền thế giới phê phán, thì Đảng ta đều không đả
động gì đến cái tính chất “Nhà nước cảnh sát” của Đảng ta, là ông Bộ trưởng Bộ
Công an luôn là Ủy viên Bộ Chính trị.
Hãy xem, trong Bộ Chính trị của ta, họ là ai.
1-Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng,
nắm công tác Đảng. Đảng ta có một cách nói rất hay, rất dân chủ, là “Đảng không làm thay Chính quyền”. Nghe tưởng là hay, nhưng thật ra là rất là ngu. Vì sao ngu? Vì công
việc quan trọng nhất của tất cả các Đảng cầm quyền trên thế giới, là công việc
chính quyền, là việc quản lý đất nước. Nếu Đảng cầm quyền mà không làm việc
Chính quyền, chỉ làm việc Đảng, thì Đảng đó chỉ là Đảng trên mây, trên gió. Thế
cho nên đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng chỉ là người lãnh đạo đất nước
“trên mây, trên gió”.
Đến các Bí thư ở các địa phương cũng thế. Mặc dù là người có quyền
lực to nhất địa phương, nhưng các ông Bí thư địa phương lại không nắm quyền cụ
thể gì cả. Quyền lực cụ thể là của các ông Chủ tịch. Nên các Bí thư địa phương
cũng là những ông lãnh đạo “trên mây, trên gió”. Cách lãnh đạo này không giống
bất kỳ nước nào trên thế giới, cũng không giống ông cha ta ngày xưa.
Ông cha ta ngày xưa, ở các địa phương chỉ có các ông Tri Huyện,
Tri Phủ, Tri Châu,,,chứ không có 2 ông Bí thư, Chủ tịch hay cãi nhau như bây
giờ.
2-Ông Chủ Tịch nước Trương Tấn Sang,
chủ yếu tiếp khách quốc tế, nhận Quốc thư, ký Công bố Luật, ký thăng hàm Thượng
tướng, Đại tướng. Vì công việc của ông Chủ Tịch nước cũng nhàn, nên ông hay đi
thăm thú chỗ này chỗ kia, phát biểu này nọ đôi khi chẳng ăn nhặp gì với tình
hình đất nước.
3-Ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng,
nhiệm vụ chủ yếu là điều hành các Kỳ họp Quốc hội, làm luật, biểu quyết thông
qua các quyết định mà Đảng đã quyết định rồi. Thế cho nên nếu các Đại biểu Quốc
hội được dân ta gọi là Nghị gật, thì ông Chủ tịch Quốc hội được gọi là Đại Nghị
gật.
4-Hai bà Phó Chủ tịch Quốc hội Tòng Thị Phóng, và Nguyễn Thị Kim
Ngân. Làm sao mà có tới 2 vị Phó Chủ tịch Quốc hội vào Bộ Chính trị? 2
bà Phó Chủ tịch Quốc hội giúp việc cho ông Đại Nghị gật Chủ tịch Nguyễn Sinh
Hùng, nên 2 bà cũng là hai bà Đại Nghị gật.
5-Một ông Lê Hồng Anh làm
công tác Thường trực Ban Bí thư, giúp việc cho ông Tổng Bí thư, nên cũng chỉ
làm công tác Đảng, ký các Thông tri của Ban Bí thư gửi các địa phương.
6-Hai ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh, và Bộ
trưởng Bộ Công an Trần Đại Quang, mở
mắt ra là chỉ nhìn thấy xe tăng, đại bác, biển đảo, hoặc nhìn thấy mấy thằng ăn
cắp, nên tình hình chung của đất nước, các ông chẳng nắm được mấy. Cái ông Bộ trưởng
Bộ Công an đó, chỉ có mỗi việc xử lý cho nghiêm mấy thằng cảnh sát giao thông
làm tiền dân, mà không làm được. Còn ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, thì cứ để ngư
dân của ta bị Trung Quốc bắt bớ, giam cầm, cướp đoạt tài sản, cấm đánh bắt cá,
mà chẳng làm gì được, mặc dù đã mua bao nhiêu tỷ đôla vũ khí hiện đại.
7-Hai ông Bí thư Hà Nội, Phạm Quang Nghị, và Bí thư Sài Gòn, Lê
Thanh Hải, cũng
chỉ nắm công tác Đảng ở 2 địa phương. Thỉnh thoảng, cũng thấy hai ông Bí thư
này hò hét, chửi bới mấy thằng tham nhũng, chỉ bởi vì 2 ông mặc dù nắm quyền to
nhất ở địa phương, mà lại không được ăn như mấy thằng cấp dưới có quyền.
8–Ba ông Trưởng ban Tổ chức Trung ương Tô Huy Rứa,
Trưởng ban Kiểm tra Ngô Văn Dụ, và Trưởng ban Tuyên huấn Đinh Thế Huynh,
cũng làm công tác Đảng là chủ yếu. Có quyền to, nhưng không trực tiếp liên quan
đến người dân, đến tiền bạc, đến công ty này khác.
9-Một ông Chủ
tịch Mặt trận Nguyễn Thiện Nhân, chỉ làm công tác đoàn thể.
10-Người duy nhất trong Bộ Chính trị của Đảng ta nắm
khá rõ tình hình đất nước, là ông Thủ
tướng Nguyễn tấn Dũng. Nhưng ông Thủ tướng chỉ là thiểu số, chỉ là một
trong 16 vị Ủy viên Bộ Chính trị, có phiếu ngang nhau.
Tổng Bí thư sắp tới sẽ
là ai?
Thông lệ của Đảng ta là Tổng Bí thư phải là Ủy viên Bộ Chính trị
cũ từ khóa trước, không thể có ai vừa vào Bộ Chính trị, mà được làm Tổng Bí thư
ngay, trừ trường hợp ông Nguyễn Văn Linh, năm 1986. Thật ra, ông Nguyễn Văn
Linh khi đó, đã từng là Ủy viên Bộ Chính trị rồi. Năm 1982, ông Linh bị ra khỏi
Bộ Chính trị vì có tinh thần đổi mới một chút. Nên năm 1986, Lê Duẩn chết, ông
Linh được đưa lại vào Bộ Chính trị, và làm Tổng bí thư ngay, để đổi mới. Nhưng
thật ra, ông Linh chỉ đổi mới một chút, còn lại, ông cũng “chỉ có phá” như ông
Đỗ Mười. Khi ông Trần Xuân Bách, Ủy viên Bộ Chính trị, muốn đổi mới cả chính
trị, thì ông Linh chỉ đạo kỷ luật ông Bách, cách chức tuốt tuồn tuột, cho ông
Bách về vườn, bị giam lỏng cho đến khi chết.
Trong Bộ Chính trị hiện nay, có 5 ông sinh năm 1949, là Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng
Quang Thanh, Thường trực Ban Bí thư Lê Hồng Anh, và Bí thư Hà Nội Phạm Quang
Nghị.
5 người sinh năm 1953, 1954, là ông Chủ tịch mặt trận Nguyễn Thiện
Nhân, ông nguyên Tổng biên tập báo Nhân Dân Đinh Thế Huynh, ông Nguyễn Xuân
Phúc, Phó Thủ tướng, và 2 bà Tòng Thị Phóng, Nguyễn Thị Kim Ngân.
Tổng Bí thư không thể nằm trong 5 người sinh năm 1953, 1954 này
được, vì uy tín chẳng có gì, quyền lực cũng không.
Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sinh năm 1944, nhiều tuổi nhất,
chắc chắn sẽ nghỉ hưu. Nếu không nghỉ, thì cũng chẳng ai bầu cho ông làm Tổng
Bí thư khóa nữa. Ông Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch Quốc hội, sinh năm 1946, ông Tô
Huy Rứa, Trưởng ban Tổ chức Trung ương sinh năm 1947, ông Ngô Văn Dụ, Trưởng
ban Kiểm tra Trung ương, sinh năm 1947, đều nhiều tuổi, cũng phải nghỉ hưu.
Bởi vậy, có khả năng nhiều là chức Tổng Bí thư sẽ nằm trong 5 ông
sinh năm 1949.
Trong 5 ông sinh năm 1949 này, thì mạnh nhất có lẽ là ông Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng, vì ông Dũng vừa là Ủy viên Bộ Chính trị lâu năm nhất
trong các Ủy viên Bộ Chính trị hiện nay, vừa là Thủ tướng, có quyền lực mạnh
nhất, lại cũng có nhiều tiền nhất. Ông Dũng cũng vừa thoát hiểm trong Hội nghị
Trung ương đầu năm 2013, khi ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, liên kết
với ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang định dùng Hội nghị Trung ương để loại ông
Dũng ra khỏi Bộ Chính trị. Nhưng Hội nghị Trung ương không bỏ phiếu loại ông
Dũng.
Đến Kỳ họp Quốc hội tháng 6 năm 2013, ông Trọng , ông Sang, ông
Sinh Hùng định dùng Quốc hội, bỏ phiếu tín nhiệm để đánh ông Dũng, thì lại thất
bại nữa.
Kết quả, ông Thủ tướng Dũng vẫn vững vàng. Và bây giờ, ông Dũng
càng vững vàng.
Tháng 6 năm 2913, ông Dũng thóat hiểm trong vụ bỏ phiếu tín nhiệm
hiểm hóc mà ông Trọng, ông Sang, ông Sinh Hùng giăng ra, định cất vó ông Dũng.
3 ông cất vó thua một con cá lớn là ông Dũng.
Có thể nói, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đang mạnh hơn bao giờ hết.
Cuối năm 2013, ông Dũng đi thêm một nước cờ mạnh, rất ngoạn mục,
là giới thiệu ông Bộ trưởng Chủ Nhiệm Văn phòng Chính phủ trẻ Nguyễn Đức Đam,
sinh năm 1963, vào chức Phó Thủ tướng. Và để cho dư luận khỏi hiểu lầm rằng ông
Dũng quá ưu ái ông Đam, nên ông Dũng giới thiệu thêm ông Phạm Bình Minh, Bộ
trưởng Bộ Ngoại Giao, vào chức Phó Thủ tướng.
Hồi năm 2006, khi ông Dũng mới nhậm chức Thủ tướng, ông đã giới
thiệu ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân vào chức Phó Thủ tướng. Khi
đó, có dư luận cho rằng ông Dũng muốn chuẩn bị cho ông Thiện Nhân là Bộ trưởng
Bộ Ngoại giao, thay ông Nguyễn Dy Niên. Thế nhưng ông Dũng thất bại, vì ông
Phạm Gia Khiêm, một người ù lì, ba phải, được cử làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.
Thế nhưng ông Tấn Dũng o bế ông Thiện Nhân ghê gớm lắm. Ông Nhân
làm Phó Thủ tướng, phụ trách khối văn xã, nhưng ông Dũng cử ông Thiện Nhân di
dự Hội nghị Kinh tế Davos. Còn ông Phó Thủ tướng Sinh Hùng phụ trách kinh tế,
thì ông Dũng không cho đi. Năm 2009, ông Dũng lại cố giới thiệu ông Nhân vào Bộ
Chính trị, nhưng thất bại. Khi đó, ông Tô Huy Rứa vào được Bộ Chính trị.
Ông Thiện Nhân mất uy tín, vì ông lãnh đạo Bộ Giáo dục, mà chẳng
làm gì được. Cuối cùng, khi ông Huỳnh Đảm ở Mặt trận Tổ quốc nghỉ hưu, thì ông
Dũng đành chia tay ông Nhân, bố trí cho ông sang Mặt trận Tổ quốc, một chân đệm
trước khi nghỉ hưu. Thế nhưng ông Nhân “mèo mù vớ cá rán”. Tại Hội nghị Trung
ương 7, tháng 5 năm 2013, ông Nhân không hề có trong dự kiến vào Bộ Chính trị,
vì Chủ tịch Mặt trận chưa bao giờ là Ủy viên Bộ Chính trị. Ông Phạm Thế Duyệt
đã từng làm Chủ tịch Mặt trận, nhưng khi ông đã thôi Bộ Chính trị. Nhưng khi
đó, ông Tổng Bí thư Phú Trọng giới thiệu ông Bá Thanh vào Bộ Chính trị, mà ông
Thanh rớt. Nên ông Nhân được trám vào thay thế. Chức Chủ tịch Mặt trận là chức ba
phải, chẳng động chạm đến ai, nên người ta bầu cho ông Nhân. Nếu ông Nhân được
bố trí vào Bộ Chính trị, để thay thế ông Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, hay để
làm Bộ trưởng Ngoại giao,,,thì chắc là ông Nhân sẽ trượt Bộ Chính trị.
Ông Tấn Dũng bị bài học đau đớn về thất bại trong dự kiến ông
Thiện Nhân. Nên nay, ông Dũng thận trọng hơn. Ông Dũng dám chọn ông Bình Minh,
và ông Đức Đam làm Phó Thủ tướng, mà không có sự nhất trí trong Bộ Chính trị.
Và cả hai đều người miền Bắc.
Có thể nói, ông Dũng rất có bản lĩnh.
Có lẽ ông Dũng đã dần dần nhận ra rằng ông không cần dựa vào “Bộ
Chính trị vô tác dụng-chỉ có phá” ấy nữa. Ông cần dựa vào số đông, tức là tập
thể Ban chấp hành Trung ương Đảng, và Quốc hội. Cả hai lần Bộ Chính trị đánh
ông, đều thất bại, cho thấy Bộ Chính trị bây giờ ốm yếu như thế nào.
Người khác có khả năng làm Tổng Bí thư, là ông Phạm Quang Nghị,
đồng hương Thanh Hóa với ông Cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu. Nhưng có thể nói,
với kết quả bỏ phiếu bướng bỉnh của Hội nghị Trung ương Đảng hồi đầu năm 2013,
không bỏ phiếu kỷ luật ông Dũng, cho thấy các Ủy viên Trung ương Đảng đang có
sự phân hóa sâu sắc, và sẽ không còn ngoan ngoãn nghe theo sự xắp xếp của mấy
ông Tổng Bí thư “chỉ có phá”.
Người khác có khả năng cạnh tranh chức Tổng Bí thư, nghe nói là ông
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Nhưng ông Tấn Sang, cũng giống như ông Quang
Nghị, uy tín không cao. Và ông Tấn Sang càng bắng nhắng chạy đi chạy lại, gây
ảnh hưởng để làm Tổng Bí thư, ông càng mất điểm. Ông Tấn Sang cần phải hiểu
rằng, thời của ông đã hết rồi.
Ông Tô Huy Rứa, ông Phùng Quang Thanh, và ông Lê Hồng Anh thế nào?
Ông Quang Thanh, và ông Hồng Anh đều không chống ông Dũng, vì hai ông này cũng
hiền lành, và hiểu là thời của hai ông cũng đã hết. Chỉ còn ông Tô Huy Rứa, tay
chân của ông Lê Khả Phiêu. Nhưng chức Trưởng ban Tổ chức Trung ương của ông Huy
Rứa cũng đã không còn quyền lực như xưa. Ông Dũng đã giới thiệu ông Bình Minh,
Đức Đam làm Phó Thủ tướng, mà không cần qua ông Huy Rứa.
Ông Tấn Dũng là người dám làm. Làm nhiều thì sai nhiều. Tất nhiên.
Chỉ có người không làm, thì mới không sai.
Và khi sai, ông cố gắng sửa chữa.
Nếu ông Tấn Dũng làm Tổng Bí thư, rất có thể ông Đức Đam sẽ làm
Thủ tướng, và ông Xuân Phúc sẽ làm Chủ tịch nước, hoặc Chủ tịch Quốc hội, hoặc
Thường trực Ban bí thư. Chủ tịch Quốc hội có thể sẽ là bà Kim Ngân, hoặc Tòng
Thị Phóng.
Tư duy của Đảng ta năm 2016 sẽ rất khác với năm 2006, khi ông Dũng
mới làm Thủ tướng.
Ban Chấp hành Trung ương Đảng năm 2006 vẫn là con rối của Bộ Chính
trị, Bộ Chính trị bảo gì, thì Ủy viên Trung ương làm nấy. Nhưng Trung ương Đảng
năm 2016 sẽ có bản lĩnh riêng, mà Bộ Chính trị không dễ gì sai khiến được.
Đó là điềm báo cho những thay đổi lớn của đất nước.
Sự thay đổi đó sẽ là lấy Tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng. Chủ
nghĩa Mác-Lênin sẽ là thứ yếu. Sẽ lấy lại tên Đảng Lao động Việt Nam, và lấy
lại tên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, sẽ gộp 2 chức vụ Tổng Bí thư và Chủ
tịch nước làm một,,,.
Một nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mới sẽ ra đời, hùng mạnh, và
thịnh vượng, xứng đáng là một nước Việt Nam có hơn 4000 năm văn hiến, không để
cho nhục nhã, đói nghèo, ngu xuẩn kéo dài mãi.
Chúng ta đều có quyền hi vọng như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét